Giọt máu Trần Hoài Hận là kết quả của tình yêu mãnh liệt giữa anh Thanh và chị Xuân, nhưng lại là một tình yêu không được gia đình chấp nhận. Vượt qua sự cấm đoán của gia đình, họ đến với nhau với tình yêu chân thành và đầy mơ mộng. Trớ trêu thay, chị phải vâng lời cha mẹ cất bước theo chồng, với một cuộc hôn nhân đã được gia đình định sẵn. Trong đêm Vu Quy, suy nghĩ về giọt máu mang trong người, chị quyết định trốn đi với người tình, bất chấp những khó khăn vô vàng của cuộc sống đang chờ đợi.

Tưởng rằng đến với nhau sẽ là khởi đầu cho một cuộc hôn nhân hạnh phúc, nhưng không lâu “tình yêu mãnh liệt” ấy nhanh chóng lụi tàn, anh Thanh vượt biên sang định cư nước khác, khi Hận vẫn còn trong bụng mẹ. Ngày 12 tháng 9 năm 1997, Hận chào đời với bao lo toan, khó khăn trong cuộc sống, cùng với sự tủi nhục của chị Xuân. Chưa đầy một tháng tuổi, bé Hận trở thành con nuôi đỡ đầu của vợ chồng anh Nhân - chị Nghĩa, một cặp vợ chồng hiếm muộn.

Những ngày tháng ban đầu của Hận với cha mẹ nuôi luôn tràn ngập niềm vui, khi đôi vợ chồng cưới nhau hơn mười năm vẫn chưa có được mụn con, nay lại có được một bé trai kháu khỉnh. Sự có mặt của Hận đôi khi cũng chính là sự may mắn cho vợ chồng Nhân - Nghĩa, vì sau một năm nhận Hận làm con nuôi, anh chị đã sinh một cháu trai và tiếp đó cho ra đời thêm một trai, hai gái. Vợ chồng Nhân – Nghĩa, từ một cặp vợ chồng hiếm muộn trở thành một gia đình đông con, với bảy miệng ăn. Cũng từ đó, bao túng thiếu, khó khăn ập đến. Khi ấy, người mang đến niềm vui, điều may mắn là Hận, lại trở thành một người thừa! Một lần nữa, Hận lại phải ra đi. Chị Nghĩa gửi Hận về sống với người mẹ nuôi của chị và từ đó, Hận được “bà ngoại” chăm sóc, nuôi dưỡng. Bà cháu không ruột rà máu mủ, sống nương tựa nhau trong một căn nhà nhỏ đơn sơ và cũng từ đó, tình yêu thương, gắn kết lớn dần theo năm tháng.

Ngót chín năm, cái thời gian mà anh Thanh vui sống nơi đất khách quê người, còn chị Xuân cũng đang sống hạnh phúc bên người chồng khác. Trở về Việt Nam với danh nghĩa Việt kiều, chợt nhớ lại giọt máu của mình, anh tìm đến chị Xuân. Sau khi bàn tính, chị Xuân quyết định làm đơn đến Toà án với yêu cầu xin chuộc lại con, từ đó Hận trở thành “đối tượng” tranh chấp.

Với “bà ngoại” của Hận, dù không ruột thịt, nhưng qua thời gian bên nhau, bà cháu đã rất gắn bó, do vậy ngoại nuôi của Hận kiên quyết không giao Hận lại cho cha mẹ ruột. Chị Xuân, với lý do Hận là con ruột của mình, tha thiết yêu cầu Tòa án cho nhận lại con. Anh Thanh, chị Xuân nghĩ rằng với những đồng tiền kiếm được nơi đất khách và với “tình mẫu tử”, mối quan hệ huyết thống, sẽ là điểm mạnh nhất để giành lại giọt máu mà anh chị đã có thời gian lãng quên. Nhưng điều anh chị không ngờ rằng, những ngày anh chị dứt áo bỏ con đi tìm niềm vui mới cho riêng mình, đứa con bé nhỏ của anh chị nay đã lớn, “Hận” đã có những suy nghĩ của riêng mình.

Tại phiên toà, Trần Hoài Hận nói rằng: “Tuy bà Xuân, ông Thanh là cha mẹ đẻ nhưng không có trách nhiệm, không lo lắng cho con thì cũng như là người dưng. Con chỉ muốn được ở lại với ngoại, tuy không ruột thịt, nhưng ngoại có công nuôi dưỡng và thương con nhiều lắm, con cũng thương ngoại”! Có lẽ, người “ngoại” ấy đã cho Hận được những tháng ngày hạnh phúc, dù sự ấm êm không trọn vẹn nhưng có tình, có nghĩa.

Là người Thẩm phán, tôi rất hiểu và trân trọng tình mẫu tử nhưng không thể tuyên khác nguyện vọng hồn nhiên, ngây thơ của bé Hận. Bản án tuyên xong, phòng xét xử vang lên tiếng vỗ tay giòn giã, không phải tiếng pháo vui mừng ngày đoàn tụ của đứa con trở về với cha mẹ, mà Hận hạnh phúc khi được tiếp tục sống với người ngoại nuôi theo ý nguyện của em. Đó cũng là lúc chị Xuân rơi những giọt nước mắt muộn màng, phải chăng đó là những giọt nước mắt ân hận, bởi chị chợt hiểu ra là chị đã thật sự mất đi cái gì đó rất thiêng liêng của chính bản thân mình. Cái chị đánh mất không chỉ là kết quả của một mối tình mãnh liệt của tuổi trẻ, mà còn là trách nhiệm, niềm vui, hạnh phúc khi làm cha, làm mẹ. Thiên chức cha, mẹ là một điều cao quý, không ai có quyền tước đi, có chăng là tự mình đánh mất mà thôi!

                                                                             Hà Thanh Hùng